CẢM XÚC CHUYỆN
VỀ NHỮNG NGƯỜI TÙ CÔN ĐẢO
==00==
Nguyễn Hồng Trân
Cứ mỗi lần đến dịp kỷ niệm ngày hoàn toàn giải phóng miền Nam Việt Nam 30 tháng 4 hằng năm là tôi lại được nghe lại những mẫu chuyện thực về những người tù Côn Đảo. Càng nghe, tôi lại càng xúc động và khâm phục tinh thần can đảm, chịu đựng đau khổ, hy sinh để đấu tranh bất khuất với kẻ thù là giặc Mỹ xâm lược Việt Nam .
Giặc Mỹ và bè lũ tay sai phản quốc đã dùng những cực hình tra tấn rất tàn ác, dã man đối những đồng bào, chiến sĩ ái quốc của chúng ta mà bọn giặc Mỹ đã gán cho cái tên VC (Việt cộng). Họ đã nằm trong lao tù Côn Đảo như một địa ngục trần gian. Họ phải chịu gông cùm, đói khát, bị tra tấn đến tàn phế, kiệt sức và đã có nhiều người chết dần trong tù một cách thê thảm…
Những người còn sống sót trở về sau ngày giải phóng 30-4 thì cũng bị bệnh tật, đau ốm kéo dài. Tuy vậy họ vẫn cảm thấy vui sướng được sống trở về sum họp với gia đình, bà con, dân chúng sau ngày hòa bình thống nhất đất nước. Và rồi họ cùng nhau gặp gỡ để chuyện trò ôn lại những năm tháng trong tù mà lòng đầy tự hào và tin tưởng vào cuộc sống tương lai cho thế hệ con cháu mai sau được an lành, hạnh phúc.
Trong số những người tù Côn Đảo còn sống trở về, tôi được may mắn gặp mấy người bạn quen thân như anh Lê Quang Vịnh, cô Lê Thị Nhân, anh Trần Văn Hòa…
Vào dịp 30-4 những năm về sau này tại tp.Huế. Có lần tôi được gặp nhiều vị cựu tù Côn Đảo về họp tại nhà anh Lê Quang Vịnh ở đường Nguyễn Phúc Nguyên, Kim Long, tp.Huế. Sau này, tôi cứ hay đến thăm gia đình anh Lê Quang Vịnh- người tử tù thời Mỹ Ngụy mà tôi đã từng hát bài: “Lê Quang Vịnh- người con quang vinh…” của nhạc sĩ Nguyễn Tài Tuệ sáng tác từ miền Bắc năm xưa. Mỗi lần gặp anh Vịnh và chị Khánh(vợ anh) tôi lại hát bài đó cho anh chị nghe và anh chị rất vui thích.
Tôi còn kể cho anh Vịnh nghe thêm về câu chuyện do thầy Lê Quang Thái kể là sau khi nghe chính quyền giặc thù tuyên án tử hình GS Lê Quang Vịnh thì chùa Diệu Đế ở Huế đã tổ chức lễ cầu siêu cho GS Lê Quang Vịnh trong ba ngày liền để tỏ lòng vô cùng thương tiếc vị GS Toán học sắp tạ thế… Nhưng sau đó thì bọn giặc đày GS Lê Quang Vịnh ra giam vào “chuồng cọp tử tù” ở Côn Đảo. May sao anh Vịnh vẫn chưa bị giặc giết ngay mà chúng nó muốn dụ dỗ anh để thực hiện âm mưu thâm độc của chúng, nhưng không được, chúng giở trò hành hạ, tra tấn anh và các bạn tù của anh cho chết dần, chết mòn trong đau đớn thể xác, khủng hoảng tinh thần… Nhưng anh không chết, anh vẫn sống trong khổ đau cho đến ngày giải phóng Côn Đảo.
Cái ngày quân giải phóng tiến ra Côn Đảo đón tất cả những người tù yêu nước trở về đất liền gặp gia đình, bà con, đồng bào mình trên quê hương đất nước Việt Nam đã hòa bình thống nhất; cái ngày mà những người tù Côn Đảo không ngờ lại hưởng trọn niềm vui sướng, hạnh phúc lớn lao như vậy! Mọi người lúc bấy giờ ca vang lên thật to những bài ca yêu nước mà trước đây họ chỉ thầm ca với nhau trong lao tù quân giặc. Rồi họ cùng nhau hô to lên:
-Việt Nam hòa bình thống nhất, muôn năm!
-Bác Hồ Chí Minh, muôn năm!
-Quân đội nhân dân Việt Nam , muôn năm!
#=#
(Hà Nội 30-4 năm 2014)