MẸ GIÀ ĐI BÁN HÀNG RONG
(thơ Nguyễn Hồng Trân)
==00==
Suốt ngày mẹ bán hàng rong,
Thu nhập chút ít mà lòng thấy vui.
Đôi chân lần bước nhiều nơi,
Đêm về mỏi mệt, rã rời toàn thân.
Ước gì con cháu ở gần,
Để được nương tựa, yên thân tuổi già.
Cuộc đời tủi phận bôn ba.
Suốt ngày kiếm sống thật là long đong.
Bao giờ mới được thong dong?
Không còn vất vả cho lòng thảnh thơi!...
Nhìn xem xã hội với đời,
Không còn nghèo khổ với người trần gian…
NHT (Hà Nội T12-2014)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét