PHÙNG QUÁN-ANH LÍNH CỤ HỒ
VÀ BÀI THƠ HAY
==00==
Nguyễn Hồng Trân
Nhân dịp kỷ niệm 70 năm ngày thành lập QĐND Việt Nam (22/12/1944—22/12/2014), tôi viết bài này để nhớ lại một người lính cụ Hồ năm xưa mà tôi đã từng quen biết. Đó là nhà thơ Phùng Quán.
Những anh lính cụ Hồ, có nhiều người làm văn thơ rất hay, rất giàu tình cảm và rung động tâm hồn, vì họ đã trải nghiệm thực tế cuộc đời thăng trầm trong quân ngũ sau bao năm gian lao trên chiến trường để chống quân giặc xâm lược. Sau ngày hòa bình năm 1954, nhiều anh bộ đội đã chuyển ngành sang các lĩnh vực khác nhau để tiếp tục phục vụ Tổ quốc và dân tộc. Dù họ ở ngành nào thì mạch nước ngầm của tâm hồn văn nghệ của họ vẫn không ngừng tuôn trào trong cuộc sống thực tại. Và thơ của họ có những bài đã thấm sâu vào tim gan người đọc và cứ tồn tại mãi theo thời gian một cách bền vững như những dòng sông, dãy núi trên đất mẹ Việt Nam anh hùng. Một trong những bài thơ có ý nghĩa triết lý sâu sắc như thế là bài thơ “LỜI MẸ DẶN” của Phùng Quán.
Bài thơ này rất hay và đã được nhiều nhà văn, nhà thơ đã bình luận kỹ càng trên các trang báo chí trong mấy chục năm qua. Tôi rất thích bài này và đã học thuộc lòng từ khi tôi ra học ở Hà Nội từ năm 1957. Hồi ấy, tôi được quen biết anh Phùng Quán ở câu lạc bộ Thống nhất (sát bờ hồ Hoàn Kiếm).
Sau đây tôi xin đưa lên bài thơ đó để các bạn xem và tự mình suy nghĩ rồi chia sẻ nỗi niềm cùng tác giả.
LỜI MẸ DẶN
Tôi mồ côi cha năm hai tuổi
Mẹ tôi thương con không lấy chồng
Trồng dâu, nuôi tằm, dệt vải
Nuôi tôi đến ngày lớn khôn.
Hai mươi năm qua tôi vẫn nhớ
Ngày ấy tôi mới lên năm
Có lần tôi nói dối mẹ
Hôm sau tưởng phải ăn đòn.
Nhưng không, mẹ tôi chỉ buồn
Ôm tôi hôn lên mái tóc:
- Con ơi! trước khi nhắm mắt
Cha con dặn con suốt đời
Phải làm một người chân thật.
- Mẹ ơi, chân thật là gì?
Mẹ tôi hôn lên đôi mắt
Con ơi một người chân thật
Thấy vui muốn cười cứ cười
Thấy buồn muốn khóc là khóc.
Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét.
Dù ai cầm dao dọa giết
Cũng không nói ghét thành yêụ
Từ đấy người lớn hỏi tôi:
- Bé ơi, Bé yêu ai nhất?
Nhớ lời mẹ tôi trả lời:
- Bé yêu những người chân thật...
Người lớn nhìn tôi không tin
Cho tôi là con vẹt nhỏ
Nhưng không! những lời dặn đó
In vào trí óc của tôi
Như trang giấy trắng tuyệt vờị
In lên vết son đỏ chóị
Năm nay tôi hai mươi lăm tuổi
Đứa bé mồ côi thành nhà văn
Nhưng lời mẹ dặn thuở lên năm
Vẫn nguyên vẹn màu son chói đỏ.
Người làm xiếc đi dây rất khó
Nhưng chưa khó bằng làm nhà văn
Đi trọn đời trên con đường chân thật.
Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét
Dù ai cầm dao dọa giết
Cũng không nói ghét thành yêụ
Tôi muốn làm nhà văn chân thật, chân thật trọn đời
Đường mật công danh không làm ngọt được lưỡi tôi
Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã
Bút giấy tôi ai cướp giật đi
Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá.
Phùng Quán (st 1957)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét