NỖI LÒNG THỔN THỨC
MỖI KHI TẾT ĐẾN-XUÂN
VỀ
(Nguyễn Hồng Trân)
Cứ mỗi lần Tết đến,
xuân về là tôi cứ vui buồn xen lẫn qua một thời gian… Vui vì đã cố gắng hết sức
mình làm được nhiều việc có ích cho xã hội và gia đình từ cái thời còn trai trẻ
cho đến lúc già nua tóc bạc; nhưng buồn là nhớ đến những ngày trong tháng Giêng
Âm lịch, ba tôi thoi thóp cố hít thở không khí mùa xuân cuối cùng của cuôc đời
để về với Tổ tiên trong cảnh nước nhà đang bị quân giặc mới xâm chiếm.
Năm 1954, đất nước
hòa bình, tôi về viếng mộ ba tôi, lòng tôi bùi ngùi xúc động… Sau đó tôi làm
bài thơ khắc trên bình phong trước lăng cha.
TIẾC CHA-THƯƠNG MẸ
==00==
Đinh Hợi cha về với Tổ tiên,
Mẹ buồn tủi phận dạ ưu phiền.
Tiếc cha sự nghiêp còn dang dở,
Thương mẹ cuộc đời quá bấp bênh.
Ba đứa con côi đau thỉnh thoảng,
Một mình mẹ góa bệnh thường xuyên.
Bà con nội ngoại đều thương cảm,
Giúp đờ tận tình mãi chẳng quên.
(St: Nguyễn Hồng Trân)
Ghi chú: Ba tôi mất
ngày 18 -01 năm Đinh Hợi (1947)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét