CẢM XÚC VỀ BỨC THƯ NGƯỜI MẸ GỬI CHO CON GÁI
==00==
Nguyễn Hồng Trân- sưu tầm và giới thiệu
Huế ngày 5-3-2013
Con gái Phong Lan thương yêu của mẹ!
Nhân dịp ngày Phụ nữ VN 8-3 năm nay, mẹ lại nhớ đến con- con gái đầu lòng của mẹ hằng năm cứ đến ngày 8-3 con đã thường xuyên chúc mừng mẹ, bà nội, bà ngoại và các cô dì ở quê nhà, mặc dù con sống với gia đình riêng ở nơi xa.
Con ơi, mẹ còn nhớ rất rõ những ngày con còn là một nữ sinh của trường Quốc học Huế, con rất vui sướng nhận được những bông hoa tươi của các bạn nam cùng lớp 12 đến tặng, con lại đem về tặng lại mẹ rồi còn mua quà biếu mẹ thêm nữa làm cho cả hai mẹ con đều vui vẻ trong dịp 8-3.
Năm sau đó con vào học trường Đại học Ngoại ngữ ở Hà Nội cũng vậy, năm nào đến ngày 8-3 con cũng chúc mừng mẹ và bà con những lời thân thương trìu mến. Thời gian học tập ở Hà Nội và sống chung với bạn bè cùng lớp ở ký túc xa, mẹ nghe các bạn của con luôn khen con biết sống đoàn kết vui vẻ với bạn bè, biết tôn kính các thầy cô và mọi người ở trường. Thế là tốt. Cuộc đời sinh viên của con lúc bấy giờ cũng còn khó khăn, thiếu thốn. Vì ba mẹ lúc ấy cũng nghèo, không lo cho con ăn mặc được đầy đủ mà học hành thì vất vả nên con có gầy đi làm cho ba mẹ rất lo cho sức khỏe của con và thương con vô cùng!... Nhưng rồi con đã vượt qua được bao khó khăn, khổ cực để học hành thành công rồi tốt nghiệp ra công tác.
Bây giờ đây con đã có gia đình riêng, con cũng đã trở thành người vợ hiền, dâu thảo, người mẹ đôn hậu dễ thương… Mẹ thường được nghe chồng con khen con nấu ăn ngon, biết dạy con cái học hành, lễ phép, mẹ rất vui mừng. Mặt khác, ông bà thông gia cũng không có gì phàn nàn về con mà lại cũng khen con ngoan, biết đối nhân, xử thế một cách phù hợp với đối tượng và tình hình thực tế. Điều đó mẹ càng yên tâm về con. Như vậy là con đã biết giữ ngọn lửa tình cảm ấm cúng trong gia đình rồi đấy.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ với tinh thần và ý thức làm người của một cán bộ khoa học trong thời ngày nay con ạ. Người phụ nữ trí thức ngày nay phải biết làm tốt việc trong nhà và cũng tốt ra cả việc cơ quan xã hội nữa. Mẹ muốn con phải biết vươn lên trong cuộc sống hiện tại và nghĩ đến cả tương lai. Muốn vậy, con phải không ngừng học hỏi, rèn luyện chuyên môn cho phát triển kỹ năng và tăng nhanh kỹ xảo. Mặt khác, con phải có ước mơ hoài bão chính đáng phù hợp với khả năng sở trường của mình để phấn đấu tích cực mới hy vọng thành công. Mẹ rất tin tưởng khả năng của con có thể thực hiện được những ước mơ của mình để làm cho chất lượng cuộc sống ngày được nâng cao.
Mẹ còn nhớ rõ là những năm con học trường phổ thông ở Huế, con cũng đã cố gắng học hành và rèn luyện rất nhiều. Các cô thầy trường phổ thông đều khen con ngoan, hỏi giỏi. Con đã từng đoạt giải nhất toàn tỉnh về môn Văn học và môn Ngoại ngữ lớp 9, đến lớp 11 và 12, con đã vươn lên thành học sinh giỏi Quốc gia đã đoạt giải nhất, nhì môn tiếng Nga, được trường Quốc học Huế ghi vào bảng vàng Danh dự truyền thống của trường. Điều đó làm cho ba mẹ vui lòng về con lắm. Đó là điều quý giá nhất đối với ba mẹ con ạ! Cái gia tài đáng giá nhất của ba mẹ chính là sự thành đạt của các con trong học tập và công tác phục vụ cho dân tộc, cho đất nước.
Con thương yêu của mẹ ơi! Mỗi lần nhìn thấy con vẫn xinh đẹp, vẫn tươi vui và được nhiều người quý mến là mẹ mừng lắm. Mẹ ba nay đã già rồi, quỹ thời gian của cuộc đời ba mẹ còn lại trên cõi đời này chẳng được bao lâu nữa. Hiện nay ba mẹ phải thực hiện phương châm: sống vui, sống khỏe, sống có ích cho xã hội và sống đẹp nữa (nghĩa là sống cho văn minh). Do đó, niềm vui của ba mẹ hiện nay là trông vào sự thành đạt về mọi mặt của các con cháu.
Nhớ lại ngày xưa trong chiến tranh chống giặc Mỹ xâm lược, mẹ là nữ bác sĩ với thân hình nhỏ bé gầy yếu nhưng mẹ vẫn quyết tâm lên đường đi chiến trường phục vụ công tác Y tế. Những vùng mẹ đã bước chân trên vùng đất Trị-Thiên đầy mảnh bom, lửa đạn và chất độc hóa học của quân thù. May sao mẹ vẫn còn sống để về với quê hương gia đình sau ngày đất nước hòa bình thống nhất 30-4-1975. Con có biết không, khi mẹ có bầu mang thai con, mẹ rất lo cho thân hình của con không biết có dị tật do mẹ bị nhiễm chất độc hóa học không? Khi mẹ đã sinh con rồi cả ba mẹ nhìn thấy con lành lặn, bình thường của một đứa bé mới sinh ra và lại xinh xắn nữa nên ba mẹ và bà con ai cũng vui mừng, sung sướng.
Trong những năm tháng mẹ con mình sống với nhau ở Đông Hà thật là ấm cúng trong tình thương của đại gia đình Y, Bác sĩ và các cán bộ y tế của bệnh viện Quảng Trị tại Đông Hà. Sau đó con lớn nhanh dần rồi cùng mẹ chuyển vào tp. Huế sinh sống cùng ba con ở khu tập thể của trường Đại học Tổng hợp Huế. Tại Huế có nhiều lần mẹ phải đi công tác xa đi ra nước ngoài, con ở nhà với ba Trân rất ngoan, biết lo học hành chăm chỉ, mẹ rất yên tâm vui mừng lắm.
Con Phong Lan của mẹ ơi! Bây giờ con lớn rồi, có gia đình chồng con êm ấm rồi, mẹ chỉ nhắc lại một chút quá khứ cho vui thế thôi. Mẹ nghĩ rằng con cũng như mẹ luôn biết liên hệ quá khứ để biết sống cho hiện tại và biết dự định cho cuộc sống trong tương lai.
Mỗi lần đến ngày 8 tháng 3 là mỗi lần mẹ con ta càng nhớ nhau nhiều, nhiều lắm phải không con ? Có lẽ ngày đó cũng là một dịp chúng ta phải xem lại mình đã làm gì xứng đáng cho gia đình chồng con và cộng đồng tại công sở và xã hội.
Mẹ chúc con và cả gia đình riêng của con mọi sự an lành và hạnh phúc.
Mẹ thương yêu của con.
Thái Lê Phương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét