Thứ Năm, 27 tháng 3, 2014

                          NỖI ĐAU THƯƠNG BẤT NGỜ
                                            ==00==
Ôi, nỗi đau thương quá bất ngờ em Sao Mai ơi!
Biết tin em qua đời vì đột qụy bệnh tim vào một buổi sáng mùa xuân năm Giáp Ngọ (2014), vào ngày Mậu Tý(18), Tháng Đinh Mão(T 2). Cái ngày em vĩnh biệt trần gian về với Tổ tiên, thật quá bất ngờ, làm anh chị Nguyễn Hồng Trân, Thái Lê Phương và các cháu Phong Lan, Phong Ly đều sững sờ, tuôn trào nước mắt, đau thương vô cùng!...
Em là một giáo viên dạy Toán trường THPT Thành Cổ Quảng Trị, đã sát cánh, kề vai với người bạn đời đồng nghiệp, đồng môn, cùng quê, thôn Quy Thiện. Đã bao năm em vất vả cuộc đời giáo viên gắn bó với quê hương và tận tình chăm sóc chồng, nuôi dạy con chu đáo. Đồng thời em đã hết lòng gắng bó với nghề nghiệp trồng người cho xã hội.
Bao nhiêu lứa tuổi học trò của em đã trưởng thành rồi đi làm việc khắp nơi đều rất quý mến cô, thương nhớ cô như người mẹ hiền vui tính. Và cứ mỗi lần học sinh cũ về quê hương Quảng Trị, đều ghé thăm cô tỏ lòng tri ân, quyến luyến…
Ánh mắt, nụ cười thiện cảm, vui tươi; giọng nói nhẹ nhàng của cô giáo Sao Mai đã để lại ấn tượng thân thiết, kỷ niệm sâu sắc trong lòng học sinh không bao giờ phai nhạt. Mặt khác, cô Sao Mai giàu lòng nhân ái, cô luôn có tình thương với nhiều người, nên được nhiều người cũng thương yêu, quý mến cô. Cô luôn luôn có tinh thần trách nhiệm và tình cảm đối với ba, má, anh chị em của mình và cha mẹ, anh chị em bên chồng.
Hỡi ơi! Giờ đây cô Sao Mai không còn nữa, để lại bao thương tiếc cho gia đình, bà con, bạn bè, thân thuộc và học sinh khắp mọi xứ.
Tại lễ tang cô Sao Mai, đoàn người đã xếp hàng dài dài đến viếng suốt ngày tới tận đêm khuya. Có tới gần 80 vòng hoa và mấy chục bức trướng, liễn kính viếng, thương tiếc tiễn đưa cô thật trang trọng.
Tiếng sụt sùi khóc than trong từng đoàn người đến viếng làm cho anh chị em ruột thịt chúng tôi tuôn trào thêm nước mắt.
Ngày tiễn đưa cô giáo Sao Mai về nghĩa địa Đồng Rầm thôn Quy Thiện, đoàn xe tang nối đuôi nhau đưa linh cữu cô chạy chậm qua các trục đường chính của thị xã Quảng Trị rồi vòng đến trước cổng trường THPT Thành Cổ và dừng lại vài phút để linh hồn cô ghé lại thăm trường chào vĩnh biệt. Các lớp học trò mặc đồng phục và các thầy cô giáo chủ nhiệm đứng hai bên đường tiễn chào cô Sao Mai rồi cùng nhau đi bộ theo đoàn đưa tang về đến nơi an nghỉ cuối cùng của cô.
Ôi, số phận em Sao Mai của chúng tôi thế là xong. Em đã về với suối vàng, sang kiếp khác. Từ nay, chồng em sẽ cô đơn vắng người vợ hiền chăm lo sức khỏe, chia sẻ tâm tình; Các con cháu sẽ vĩnh viễn vắng bóng người mẹ, người bà đôn hậu đã hết lòng thương yêu con cháu.
Sao Mai em ơi! Anh Nguyễn Hồng Trân đây chỉ là người anh rể (chồng chị BS.Thái Lê Phương), nhưng em đã coi anh như là người anh ruột. Lúc nào em đối xử với anh cũng rất chân thành, tình cảm. Em đã hiểu lòng anh lúc vui buồn và chia sẻ, cảm thông thực lòng. Mẹ của anh và em gái ruột của anh cũng coi em như người con trong gia đình. Điều đó làm cho anh rất ấm áp tình thân Sao Mai à.
Từ nay, em không còn trên đời nữa, anh đau buồn lắm, thương tiếc em vô cùng, em ơi!...
Cầu mong siêu thoát hồn em
Thiên thu cực lạc nơi miền cõi âm…
                                   (Nguyễn Hồng Trân)

Không có nhận xét nào: