Thứ Bảy, 29 tháng 3, 2014

 HAI CHỊ EM MÌNH-SAO EM ĐÀNH VĨNH BIỆT ĐI XA?...
                              ==00==
(Thái Lê Phương-chị gái cô Sao Mai)

Em đã đi xa thật rồi Mai ơi! Em ra đi không một lời từ biệt. Ôi đau đớn quá em ơi! Nỗi đau quặn thắt. Làm sao chị tin đây là sự thật! Chỉ mới mới hôm qua chị em mình mới chuyện trò tâm sự. Chuyện xây nhà thờ Chi đã bắt đầu ổn định; chuyện bà con quê hương. Chị em nói cười vui vẻ và chỉ qua một đêm thôi, mà tử biệt, phân ly-âm dương cách trở, vì cơn bệnh đột quỵ tai ác đã cướp mất đời em.
Ôi, cuộc đời sao nghiệt ngã vậy em? Cũng chỉ mới đây thôi, mỗi lần về quê bao giờ cũng có em mong đợi, dõi theo mỗi bước chị đi về quê. Em cứ hỏi: “chị về đến đâu rồi?, Mỹ Chánh hay Diên Sanh?” Rồi khi bước xuống tàu đã có em đứng đón chị đó rồi. Chị mừng quá rồi hai chị em tươi cười vui vẻ. Chị em mình lại bên nhau ra chợ Quảng Trị mua mấy thứ đồ ẩm thực ưa thích rồi uống nước giải khát ở quán bờ sông Thạch Hãn. Chiều chiều, hai chị em cùng đi viếng lăng mộ ông bà, má ba…
Những ngày đi xa, chị luôn nhớ về quê mình da diết. Quê hương chính là cái nôi của chị em đó, là nỗi nhớ mong, là những ngày sum họp; là lúc vui buồn có nhau… Là những ngày chị em mình gần gũi với ba má và quây quần bên những bữa cơm có rau sâm, rau má, rau khoai trong vườn nhà. Má cười đôn hậu với bao câu chuyên kể về cuộc đời và những khó khăn mà ba má đã vượt qua. Tất cả, tất cả đã theo chúng ta mà nuôi chúng ta khôn lớn. Giờ đây em đã bỏ chị mà đi rồi. Mỗi lần về, có ai mong đợi chị nữa đây? Có ai để sẻ chia nỗi buồn vui, thông cảm sâu sắc như hai chị em mình đối với gia đình, con cháu…
Em nói: “Cứ thương chị ở vào cái tuổi “xưa nay hiếm”, không biết sẽ còn về quê được bao nhiêu lần nữa; không biết chị em mình có được bao nhiêu lần đón đưa nhau nữa?”- Em nói vậy mà hóa thành sự thật. Em đã bỏ chị mà đi, đi xa mãi mãi không về. Sao lại vô lý vậy em? Trước mắt em còn cả một khoảng trời rộng mở, với bao dự định cho cuộc sống gia đình trong tương lai. Mừng cho con cái đã trưởng thành. Bạn bè em đang hẹn ngày gặp mặt… Vậy mà em đã bỏ lại tất cả không đợi chờ ai!...
Em đứa con út của gia đình là điểm tựa, là nỗi nhớ niềm thương của anh, chị khi nghĩ về gia đình, quê hương là nơi đong đầy những kỷ niệm về ba má, bà con, thôn xóm; là sợi dây tình cảm gắn kết gia đình các anh, các chị với quê hương, xứ sở. Vậy mà em lại bỏ đi nhanh như vậy!... Vẫn biết là trong cuộc đời có nhiều cuộc chia ly, nhưng chia ly có hẹn ngày gặp lại, còn em ra đi lần này là mãi mãi biệt tăm… Còn mong đâu ngày gặp lại em tôi. Chị không thể tin, dù đó là sự thật. Sự thật buồn đau tận cùng gan ruột. Chị cứ muốn gọi vào số điện thoại cho em như những lần trước, nhưng tất cả đã rơi vào im lặng. Làm sao còn nói được với em đây, và làm sao còn nghe giọng nói của em nữa!..
Giờ đây em đã nằm yên trong lòng đất mẹ một mình. Ngày đêm    lạnh lẽo, vắng vẻ đìu hiu. Chị hiểu bây giờ quê hương ta trong lòng đất, có một phần xương cốt của ông bà, ba má chúng mình và của cả em  đó. Cầu mong sao đất quê hương luôn ấm áp, ấp ủ cho em, cho hương hồn em luôn thanh thản, siêu thoát về miền cực lạc. Chị hy vọng rằng, chết chưa phải là hết, phải không em? Em luôn hiện hữu mãi mãi trong tâm trí các anh, các chị, bà con, bạn bè và mọi người quen thuộc …
Gửi đến em muôn vàn nhớ thương.
Vĩnh biệt đứa em gái út của chị.
    Chị Thái Lê Phương.

Không có nhận xét nào: