Thứ Ba, 8 tháng 3, 2016


NƯỚC MẮT NGƯỜI MẸ
==00==
(Nguyễn Hồng Trân)
Những người mẹ Việt Nam ta rất giàu nước mắt. Khi đau thương hay quá vui mừng xúc động đều tuôn trào nước mắt. Những sự đời thực tế về những tấm gương các bà cụ, các mẹ, các chị em phụ nữ ở nước ta đã được sách báo, đài truyền thanh, truyền hình đã nói nhiều. Ở đây, tôi chỉ xin nêu ngắn gọn một vài trường hợp tuôn trào nước mắt của mẹ tôi, bà nội tôi trước đây mà tôi đã chứng kiến để quý vị cùng chia sẻ cùng gia đình chúng tôi nhân dịp kỷ niệm: NGÀY PHỤ NỮ VIỆT NAM 8-3.
*BÀ NỘI TÔI:
-Thời kháng chiến chống giặc Pháp, ông nội tôi ở xa, bà gian nan vất vả, nuôi con đau ốm, bệnh tật trên vùng đồi núi tản cư ở quê hương Phú Long,Quảng Trị. Giặc càn, đốt cháy nhà cả xóm, bà nghẹn ngào, tuôn trào nước mắt…
-Năm sau vào hè 1948, giặc lại càn, ông nội tôi mới về thăm quê nhà đã bị giặc bắt, trói tay kéo đi, bà bàng hoàng xót thương, tuôn trào nước mắt…
-Nghe tin người cháu (gọi bằng mợ) Trần Tuân (cán bộ văn hóa tuyên truyền xã) lọt vào đêm giặc phục kích bắt đi rồi bị chặt đầu cắm cọc bên đường đến chợ Diên Sanh. Bà quá đau đớn, căm hờn lũ giặc; bà cắn chặt răng, tuôn trào nước mắt…
-Lúc ông nội tôi được ra tù khỏi tay giặc cũng như khi hòa bình đình chiến năm 1954, bà tôi vui mừng xúc động, lại tuôn trào nước mắt…
*MẸ TÔI:

-Ba tôi tham gia bộ đội địa phương, bị bệnh sốt cấp tính rồi qua đời khi còn trẻ mới 34 tuổi. Mẹ tôi vô cùng đau thương, tuôn trào nước mắt…
-Em trai ruột của tôi Nguyễn Văn Triền mới 18 tuổi đã bị bệnh đột tử, mẹ tôi vô cùng đau thương, tuôn trào nước mắt…
-Em gái tôi Nguyễn Thị Kha đang có bầu, bị giặc Mỹ bắt đưa lên tàu bay trực thăng chở đi mất. Mệ tôi hốt hoảng,tuôn trào nước mắt rồi ngất đi…
-Khi nghe Phan Văn Trà (Bí thư xã Hải Quy, con rể mẹ tôi, chồng em gái tôi) bị giặc Mỹ bắn chết rồi chúng kéo lên thị xã vất ra ngoài đường để đe dọa dân chúng không tham gia Việt cộng. Mẹ tôi thấy cảnh đó càng căm thù lũ giặc dã man, càng đau xót thương đứa con rể tuổi còn thanh niên, chưa kịp nhìn rõ mặt đứa con trai đầu lòng mà đã hy sinh. Mẹ tôi than vãn, kêu gào, tuôn trào nước mắt…

-Sau khi hòa bình thống nhất đất nước Việt Nam năm 1975, tôi từ miền Bắc trở về quê hương gặp lại mẹ sau mấy chục năm xa cách nhớ thương. Mẹ tôi mừng mừng, tủi tủi, tuôn trào nước mắt… nhưng miệng cười tươi vui và mắt sáng lên niềm hy vọng về tương lai cuộc sống được an lành.

Không có nhận xét nào: