Chuyện vui- CHÀNG NÔNG DÂN VÀ CON VỊT CÒI
Nguyễn Hồng Trân
Đây là một câu chuyện thật ở vùng Vĩnh Linh, Quảng Trị thời kỳ năm 1955-1956. Hồi đó các phương tiện nghe nhìn rất hiếm hoi. Nhất là đối với dân chúng ở thôn quê chỉ được nghe tin tức hàng ngày qua đài truyền thanh của thôn, xã, thị trấn. Người nào, nhà nào khá thì có radio để nghe dài phát thanh. Thời bấy giờ ở miền Bắc Việt Nam chưa có vô tuyến truyền hình. Do đó, các đội chiếu bóng lưu động về phục vụ cho đồng bào ở nông thôn là rất có giá, rất hấp dẫn đối với dân. Mỗi lần thấy đoàn chiếu bóng về làng, về xã, dựng màn hình trên sân đình hoặc bãi cỏ thì không khí rộn ràng vui tươi hẳn lên khắp thôn xóm, làng quê. Nhất là khi có tiếng loa thông báo của đoàn chiếu bóng về phục vụ cho nhân dân các bộ phim tài liệu, phim chuyện sẽ chiếu đêm nay thì ai cũng phấn khởi. Thế là mọi người sung sướng và tính liệu chiều đi làm về sớm để nấu cơm ăn cho kịp đến nơi xem chiếu bóng.
Nhân dịp sắp đến cái Tết Đoan Ngọ 5-5 âm lịch, Anh Trần Lê Tôn, một nông dân vui tính đã khẩn trương lo chuyện bắt một số vịt đến tuổi xuất chuồng ra khỏi ao hồ đem lên chợ Huyện bán cho kịp thời để tối còn kịp về xem chiếu bóng. Lên đến chợ huyện, anh thấy cũng có rất nhiều người đi bán vịt như anh. Các lồng vịt của những người khác thấy toàn vịt béo, vịt đẹp hơn vịt của nhà anh. Thấy vậy, anh cũng lo cho lồng vịt gần 20 con của anh không biết hôm nay họ có mua được hết không? Vì thế anh rất vui vẻ với khách hàng, chào mời ngon ngọt đê lấy lòng khách:
“Xin mời bà con mua vịt của tôi, loại vịt sạch ở ao hồ, vườn ruộng nhà, loại vịt cỏ thịt thơm ngon, ăn rất bổ thận, mát gan, mát huyết, ăn ngậm mà nghe, ngon lắm! Đến mua cho em đi, ơi bà con đi chợ!”.
Việc quảng cáo hàng của anh nông dân vui tính này làm cho mấy cô bán hàng xung quanh và người đi chợ cũng bật cười. Thế rồi người ta cũng mua cho anh gần hết lồng vịt. Đến chiều gần tắt mặt trời, lồng vịt của anh chỉ còn một con vịt còi chẳng ai thèm mua cả. Vì nó vừa nhỏ vừa gầy gò, cổ nó dài thòng. Anh chờ lâu cũng không ai mua nữa. Anh nói với con vịt còi:
“À ra mi là con vịt còi mà có mạng sống cũng cao đó. Ngày hôm nay, ngày mai mi không bị tử hình là phúc cho mi rồi đó! Trời tha cho mi và mi có duyên lại về sống với nhà tao thêm một thời gian nữa. Thôi tao không cần bán mi nữa, tao đem về giao lại cho bà xã tao nuôi mi cho mau lớn. Sướng chưa con!”.
Anh Tôn nói xong và cười ha hả, làm mọi người xung quanh cũng cười theo. Anh vội vàng đi mua gói xôi lạc vừa đi vừa ăn để kịp ghé vào bãi xem chiếu bóng. Đến bãi chiếu bóng, thấy bà con đã đông đúc ngồi vào rồi nhưng chưa đến giờ chiếu. Anh vội vàng bỏ lồng vịt có con vịt còi trong lồng rồi nói với người soát vé ở cổng:
-Cho tui gửi anh cái lồng có con vịt còi này nhé.
-Ồ, không được đâu, tôi không giữ của cho anh đâu. Vả lại khi người ta đang xem chiếu bóng mà vịt nó rống lên ồn ào thì người ta mắng chết.
-Thôi được, tôi bắt nó đi theo tôi và lo giữ chặt cổ nó không cho nó kêu rống lên đâu.
-Người ta thấy anh xách con vịt vào là Đội trật tự bãi chiếu sẽ đuổi anh ra ngay.
-Tôi có cách của tôi, họ sẽ không thấy đâu.
Nói xong, anh Tôn sáng kiến mở hàng cúc quần anh đang mặc rồi nhét con vịt còi vào trong quần và cài cúc lại. Một tay anh xỏ vào túi quần cố giữ chặt thân con vịt. Sau đó anh lẻn nhanh vào phía còn hở chỗ trống và liền đặt đôi dép, ngồi xuống ngay.
Buổi chiếu bóng diễn ra yên ổn. Mọi người chăm chú nghe thuyết minh.Ngồi xem lâu, anh Tồn sợ con vịt còi chết ngạt, nên anh mở hết cúc quần và kéo đầu cổ con vịt ra ngoài cho nó thở. Con vịt lúc này chắc là sung sướng được ông chủ chiếu cố cho thư giãn. Nó cứ mở to mắt và cứ đưa cái đầu nhói tới, rụt lui, xoay qua, xoay lại rất tự nhiên.
Ngồi phía trước anh Tồn có hai cô thanh niên đang vừa xem, vừa bóc lạc luộc ra ăn nhóp nhép và thải vỏ ra phía dưới chân. Con vịt còi tưởng bở liền vói cổ dài ra đớp đớp vào mấy vỏ lạc, húc húc mỏ vào đít hai cô gái. Hai cô dật mình nhìn lui trong bóng tối thấy người đàn ông và phía dưới có một cái gì dài dài cử động cứ thúc vào đít các cô. Hai cô hoảng quá, nhưng không dám kêu lên mà liền ngồi dịch ra xa. Anh Tôn liền cầm cổ con vịt còi nhét vào lại trong quần rồi như nói nhỏ với con vịt:
“Tao cho mi ra thở giải lao thế là đủ rồi, mi còn muốn thăm dò mông đít của hai cô gái đó nữa thì bậy quá! Làm tao phải mang tiếng với hai cô là cứ tưởng con vịt giống của tao xông ra quấy rối các cô...”.
Khi tan buổi chiếu bóng, đèn bật sáng lên toàn bãi, mọi người đứng dậy ra về. Hai cô gái nhìn lui người đàn ông lúc nãy ngồi phía sau họ xem là ai, người lạ hay quen? Họ cứ đi theo anh Tồn ra cổng và theo rõi. Anh Tồn đến gần chiếc lồng vịt, rồi mở hết cúc quần lôi con vịt còi ra ngắm một lúc rồi nói to lên: “Vịt còi ơi là vịt còi của tao ơi! Mi được vào xem chiếu bóng, được biết mùi các cô gái, mi ngoan mi không kêu lên để họ khỏi đuổi tao ra khỏi bãi, nhưng nếu mi kêu lên thì hai cô gái sẽ không nghĩ xấu cho tao. Nói xong, anh Tồn bỏ con vịt vào lồng đem về nhà. Lúc đó hai cô gái mới biết rõ chuyện cái gì thúc thúc vào đít hai cô khi đang xem chiếu bóng và ăn lạc luộc, chính là con vịt còi của anh ta. Hai cô dọc đường về mà cứ buồn cười cho anh chàng bán vịt.
Anh Tồn về nhà cũng kể lại cho vợ con nghe chuyện con vịt còi của nhà anh. Cả nhà anh ai cũng cười dòn tan vui vẻ.
NHT
Viết từ Quảng Trị năm 2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét